KHOẢNG CÁCH KHÔNG ĐÁNG SỢ, ĐÁNG SỢ LÀ TRONG GIÂY PHÚT CUỐI ĐỜI CỦA NGƯỜI THÂN, BẠN KHÔNG THỂ TRỞ VỀ…

Cuộc sống thật vô thường và khó nói, đang khỏe mạnh bỗng dưng Bố tôi bị tai biến và qua đời. Quá đột ngột nên tôi chẳng kịp về Việt Nam gặp Bố lần cuối do vướng dịch bệnh. Ngày biết tin Bố mất tôi khóc không thành tiếng, với một đứa con gái lao động xa quê nơi xứ người nó thật sự là cú sốc quá lớn.

Mẹ tôi mất do căn bệnh u.ng t.hư khi tôi mới vừa tròn 1 tuổi, Bố nhất quyết không đi bước nữa và dành cả cuộc đời còn lại để chăm sóc, dành cho tôi tất cả những gì tốt đẹp nhất. Ngày tôi thi đỗ đơn hàng xuất khẩu lao động Bố vui lắm. Thế nhưng cả đêm hôm đó Bố không ngủ mà ngồi trước hiên nhà khóc.

Khi tiễn tôi ra sân bay hai mắt bố đỏ hoe, đôi vai gầy run lên vì phải xa đứa con gái bé bỏng. Bố vẫn cười nhưng nước mắt lại rơi: “Con sang ấy phải giữ gìn sức khỏe, muốn ăn, muốn tiêu gì cứ tiêu. Không cần phải gửi tiền cho Bố, Bố ở nhà có cá dưới ao, rau trên vườn, đừng lo cho Bố.”.

Khi ấy, tôi đã định bỏ hết, không đi nữa, Bố đã khẽ xoa đầu tôi rồi an ủi: “Bố luôn ở đây, bên cạnh con, đừng sợ”.

Đơn hàng tôi đi là chế biến thực phẩm, đầu tắt mặt tối, tăng ca liên tục và khi về nhà quá muộn nên cũng ít khi gọi điện cho Bố. Chỉ tranh thủ cuối tuần có thời gian gọi điện về nhà. Thế rồi đầu năm nay tôi chợt nhận ra Bố nhanh già quá. Tóc bạc hơn, da cũng sạm đi và gầy hơn trước, đôi mắt thâm quầng của bố khiến tôi lo lắng. Tôi đã đặt rất nhiều thuốc bổ, còn nhờ bạn bè ở nhà mua đồ ăn thức uống để Bố tẩm bổ nhưng rồi…

Một ngày cuối tháng 4, chú tôi ở Việt Nam gọi điện sang báo. “Con ơi Bố con mất rồi, ông ấy bị tai biến, bệnh viện đã trả về”. Cả bầu trời Nhật Bản khi ấy như sụp đổ, trái tim tôi đau thắt lại, khóc không thành tiếng ngay lập tức tôi xin nghỉ về phòng thu dọn hành lý và chạy vội ra sân bay tìm chuyến bay sớm nhất để về nước. Nhưng vì dịch bệnh không có bất cứ chuyến bay nào trong 16 ngày tới về Việt Nam. Tôi ngã khụy ở sân bay và chỉ biết khóc nấc lên trong đau đớn và bất lực.

Không thể trở về, tôi chỉ có thể nhờ các cô chú ở quê tổ chức đám tang cho Bố một cách trọn vẹn nhất. Không được bên bố cùng đi nốt quãng đường cuối cùng khiến trái tim tôi luôn day dứt, như nút thắt trong lòng không cách nào tháo được.

Từ ngày bố mất, mỗi ngày đi làm về, tôi thường nhốt mình trong phòng, mở lại những bức ảnh và video cũ của hai bố con, không kìm nổi cảm xúc mà bật khóc. Đôi khi tôi thường tự hỏi bản thân rằng, liệu quyết định đi Nhật ngày đó của mình có đúng không, liệu rằng ngày đó tại sân bay tôi quyết định ở lại cùng bố thì có phải hai bố con tôi đã có thể sống cùng nhau thêm 1 vài năm nữa…

Thấy tôi cứ mãi dằn vặt bản thân trong những hồi ức, đồng nghiệp người Nhật đã chia sẻ cho tôi Dịch vụ: “Kim Cương Tưởng Niệm” của Công ty Algordanza tại Thụy Sĩ. Chỉ cần gửi 500gr t.ro c.ốt h.oả t.áng hoặc 5g tóc của Bố, họ có thể chiết xuất carbon để làm kim cương, để bố được “p.hục s.inh” dưới hình thái của một viên kim cương.

Quá bất ngờ và hạnh phúc với ý nghĩ lại một lần nữa có Bố ở bên, tôi vội vàng nhờ đồng nghiệp liên hệ với Công ty Algordanza tại Thuỵ Sĩ để đặt làm một viên “Kim Cương Tưởng Niệm” cho Bố. Thật may mắn khi họ đã có đại diện chính thức tại Việt Nam, gia đình tôi có thể gửi tro cốt của bố tới Hà Nội – trụ sở Công ty, họ sẽ hỗ trợ chúng tôi làm thủ tục chế tác kim cương.

Và thế là, hành trình hội ngộ của hai Bố con tôi sẽ không còn gian nan như trước nữa

Trong quá trình chờ hoàn thành viên kim cương cho bố, tôi được thông báo có thể chọn một dòng chữ để khắc laser lên viên Kim Cương làm kỉ niệm, tôi đã rưng rưng chọn câu mà bố vẫn thường dùng để an ủi, động viên tôi: “Bố luôn ở đây, bên cạnh con, đừng sợ”

Vậy là sau 6 tháng chờ đợi viên “KIM CƯƠNG TƯỞNG NIỆM”, Bố đã “trở về” và lại 1 lần nữa ở bên cạnh tôi như thể chúng tôi chưa từng rời xa. Có một sự thật là, đối mặt với cái c.hết của người thân, chúng ta không thể hỏi họ sẽ đi đâu? Tôi cũng vậy, Bố dường như đã rời xa tôi. Nhưng trên thực tế, tình yêu của Bố dành cho tôi, những kí ức về Bố vẫn ở lại cùng viên “Kim Cương Tưởng Niệm” này. Con đường tương lai của tôi sẽ không đơn độc nữa, tôi sẽ mãi có Bố ở bên chỉ là Bố xuất hiện dưới một hình hài khác.

Cảm ơn Bố vì đã sinh ra con, cảm ơn Bố đã lại một lần nữa trở về bên con. Từ giờ, hãy để con yêu thương và bảo vệ Bố, Bố nhé!

JP 2021/09/30
Con Yêu Bố!!

One thought on “KHOẢNG CÁCH KHÔNG ĐÁNG SỢ, ĐÁNG SỢ LÀ TRONG GIÂY PHÚT CUỐI ĐỜI CỦA NGƯỜI THÂN, BẠN KHÔNG THỂ TRỞ VỀ…

  1. Shin says:

    Hi there, just became alert to your blog through Google, and found that it’s
    really informative. I’m going to watch out for brussels.
    I’ll appreciate if you continue this in future. A lot of people will
    be benefited from your writing. Cheers! Lista escape roomów

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *